Chương 23

Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center

11.923 chữ

21-12-2022

Những vị khách khác nhìn nhau rồi đi về phòng Khâu Nguyệt ở..

 Người đầu tiên nhận thấy bất thường là Chị gái tóc ngắn.

 Chị Gái tóc ngắn chỉ về phía cửa sổ: "Nhìn kìa."

 Những người khác nhìn sang.

 Có một dấu tay trên mép cửa sổ, những ngón tay đó mỏng và dài, còn có một lớp màng mỏng dính giữa chúng.

Vừa nhìn liền biết đó không phải nhân loại, mà giống một sinh vật dưới nước hơn.

 Ngoài ra, còn có một vũng nước rỉ ra từ khe cửa, và một ít vảy cá vương vãi trên mặt đất.

 Chị gái đeo kính đẩy kính và nói, "Có phải là đã có chuyện gì đó xảy ra với Khâu Nguyệt rồi không?"

 Nhưng cô cũng không quan tâm lắm.

 Chị gái chân dài nói: "Vào xem thử trước đã."

 Nhưng chưa kịp bước vào thì những người khác đã ngửi thấy mùi lạ, giống như mùi cá thối rữa đang lên men, tanh và hôi.

 Tóc Đuôi Ngựa che mũi nói: "Tôi không vào đâu.

Ai thích vào thì vào đi."  

Chị gái chân dài nín thở, lùi lại một bước rồi chỉ đơn giản đá tung cánh cửa.

 Sau cánh cửa, là một mớ hỗn độn.

 Không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, mặt đất chằng chịt dấu chân, ẩm ướt nhớp nháp.

Một con cá chết nằm ngay đối diện với cửa ra vào, đôi mắt trắng trừng lớn, như đang nhìn chằm chằm vào những người đang đứng ở cửa.

 Chị gái tóc ngắn: "Cái này..."

 Cô chưa kịp nói xong đã nhìn thấy một người đầu tóc rối bù, nồng nặc mùi hôi xông ra: "Tạ Tiểu Chu, tôi nhất định phải giết cậu—"

 Tạ Tiểu Chu: "? " Cậu bị mùi hôi này dọa cho hoảng sợ vô thức lùi lại, sau đó ngập ngừng nói: "Cô chẳng lẽ muốn đem tôi xú chết à?"

Những vị khách khác còn tưởng là đã gặp quái vật, nhưng khi tập trung nhìn lại, mới phát hiện người kia ra là Khâu Nguyệt.

  Khâu Nguyệt trước ống kính luôn là người trưởng thành và ổn định, nhưng bây giờ cô lại có mấy sợi rong biển lộn xộn trên tóc, trên mặt và cơ thể đều có vết thương bị trầy xước, có thể là đã bị Âm khí ăn mòn, nên vết sẹo thâm tím và bắt đầu sưng tấy.

 Lúc này, Khâu Nguyệt mặt mày bẩn thỉu, trông còn đáng sợ và vặn vẹo hơn cả một bóng ma.

 Các vị khách khác đều tránh xa cô, giữ an toàn cho bản thân.

 Khâu Nguyệt nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu một cách hung tợn.

 Hẳn là Tạ Tiểu Chu đứng sau màn.

 Nếu không, tại sao những hồn ma đã nhận được cống phẩm lại quay lại tấn công cô?

 Đêm qua, dưới sự tấn công của đám ma, Khâu Nguyệt đã dùng hết đạo cụ tự vệ, chỉ có như vậy mới tránh được việc bị đám ma xé xác.

Giờ cô trắng tay, không có đạo cụ, nếu gặp ma lần nữa sẽ rất khó sống sót.

 Nguồn gốc của tất cả chuyện này là Tạ Tiểu Chu, làm sao cô không muốn giết cậu được?

 Tạ Tiểu Chu còn đang tự hỏi: "Cô làm sao vậy?"

 Còn dám hỏi câu này!

 Khâu Nguyệt bị cơn giận làm cho choáng váng: "...!Tất cả đều là do cậu, tôi sẽ giết cậu!"

Cô đang muốn xông lên cùng Tạ Tiểu Chu đồng quy vu tận, nhưng lại không để ý rằng tảo trên người đầu cô đã rơi xuống đất, lại đột nhiên không phòng bị mà giẫm lên nó.

 Lớp tảo trơn trượt nhớp nháp, Khâu Nguyệt đột nhiên không thể giữ cơ thể thăng bằng, trực tiếp trượt ra ngoài hai ba mét, cuối cùng bang một tiếng té lăn trên mặt đất.

 Bộ dáng trông rất thê thảm.

 [...]

 [Hahahahahaha]

 [Khâu Nguyệt trở thành một cô gái hài hước như vậy từ lúc nào thế? Ai nói vừa đẹp vừa hư vậy?]

 [Đừng nói nữa...!thật đáng tiếc, tôi vậy mà là fan của người qua đường]

 [Khâu Nguyệt thật ngốc, rõ ràng không thể hại người khác, lại bị đánh cho tơi tả, Chu Chu nhanh chóng vạch trần bộ mặt thật của cô ấy đi! 】

 Tạ Tiểu Chu không nhịn được cười: "Chuyện này liên quan gì đến tôi?"

 Khâu Nguyệt khó khăn ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Những bóng ma kia rõ ràng là đi về phía cậu, tại sao lại quay lại chỗ tôi....!"

 Tạ Tiểu Chu tìm được chút chi tiết nhỏ:" Quay lại tìm cô, chẳng lẽ những bóng ma kia là từ chỗ cô đi ra sao? "

 Khâu Nguyệt, người vô tình tiết lộ bí mật ra ngoài: "..."

 Tạ Tiểu Chu: "Hơn nữa, làm thế nào cô biết những bóng ma đó đến chỗ tôi??"

 Khâu Nguyệt: Tại sao? Vì những con ma đó là do tôi chỉ dẫn để hại cậu!

 Nhưng Khâu Nguyệt hơi tỉnh táo một chút.

 Nếu cô thừa nhận điều đó, chẳng phải cô đã xác nhận việc mình đang mượn ma để giết người hay sao.

Phải biết rằng hành vi gián tiếp gây hại này không bị ràng buộc bởi 《Quy Tắc Khách 》

 Nhưng nếu cô thật sự chấp nhận, những vị khách khác chắc chắn sẽ đề phòng và xa lánh cô, một số người thậm chí sẽ tấn công trước vì lợi ích an toàn bản thân.

 Khâu Nguyệt không muốn trở thành kẻ thù công khai của tất cả khách mời, vì vậy cô chỉ có thể gượng cười: "Cậu nghe nhầm rồi."

 Tạ Tiểu Chu ngây người chớp mắt: "Vừa rồi là chính cô nói mà."

 Khâu Nguyệt: "....!

Cô từ trong kẽ răng nghẹn ra một câu, "Tôi chóng mặt, nên tôi nói lộn."

 Tạ Tiểu Chu: "Cô bị hỏng não rồi à?"

 Khâu Nguyệt: "Cậu mới—"

Nói được nửa đường thì cô mới nhận ra ánh mắt nghi ngờ của những vị khách khác, nhưng để xua tan sự nghi ngờ của mọi người, lúc này cô chỉ đành cắn răng nuốt cục tức vào bụng, "Đúng, là tôi bị ném đến hỏng não rồi, bây giờ tôi không cả sao.

Tất cả đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả thôi..." 

Khâu Nguyệt nhận ra rằng cô còn rất nhiều cơ hội hơn để giải quyết Tạ Tiểu Chu, vì vậy không cần phải vội vàng.

 Thế là cô chịu đựng cơn tức giận trong lòng, đứng dậy thu dọn đống hỗn độn trên người.

 Sau khi Khâu Nguyệt trở lại bình thường, cô định sẽ khôi phục lại hình ảnh của mình, nhưng chỉ vừa đi qua, cô đã nghe thấy tiếng mọi người nói chuyện.

 Tóc Đuôi Ngựa nói, "Tôi từng nghe nói qua về Khâu Nguyệt, còn tưởng rằng khách mời cao cấp rất tuyệt vời, nhưng thật không ngờ...!haha." 

 Chị gái đeo kính mỉm cười dịu dàng, nhưng lời cô nói ra cũng không lưu tình chút nào: "Người của Hiệp hội Diễn viên tất cả đều như vậy, trông sáng sủa đẹp đẽ thế thôi, ai biết nội bộ bên trong đang xảy ra chuyện gì.

"

 Chị gái nữ tóc ngắn nói," Trước đây cô ấy không như thế này.

"

 Tạ Tiểu Chu chậm rãi chen ngang: "Cô ấy đã nói rồi, là do cô ấy hỏng não, tốt nhất là nên tránh xa cô ấy ra, đừng để bị liên lụy."

 Khâu Nguyệt: "..."

 Trên mặt hiện ra nụ cười có chút không nhịn được.

 Rõ ràng là chuyện đã chắc chắn 100%, cũng chỉ để giải quyết một vị khách mới yếu kém, tại sao lại như thế này?

 Giờ không chỉ hết sạch đạo cụ mà cô còn bị loại khỏi vòng khách mời một cách mờ nhạt.

 Không được.

 Không thể cứ như vậy đi xuống.

 Nếu cô không thể hoàn thành nhiệm vụ, cô không chỉ bị Thẩm Bạch Khê coi thường mà còn bị chủ tịch nghi ngờ về năng lực của chính mình.

 Quan trọng hơn, cô trước mặt ống kính còn làm trò cười cho thiên hạ, nếu không thể biểu hiện xuất sắc thì điểm của chương trình này sẽ xuống mức rất thấp.

 Cô phải giết Tạ Tiểu Chu, đem hình ảnh mình trở về.

 Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Khâu Nguyệt.

 Không để các vị khách phải đợi lâu, Trưởng Thôn gầy gò xuất hiện ở cửa, có chút kỳ quái nhìn sáu vị khách lần lượt đứng ở nơi đó.

 Đêm qua rõ ràng......

 Chẳng lẽ là Thần sông thật sự để ý đến đám tân nương này sao?

 Trưởng thôn hít một hơi thật sâu, không đầu không đuôi nói: "Mọi người, đi theo tôi."

 Các vị khách đi theo trưởng thôn.

 Dựa vào sự trẻ trung và dễ thương của mình, Tóc Đuôi Ngựa nghiêng người hỏi: "Trưởng Thôn ơi, chúng ta sẽ phải làm gì ạ?"

 Nhưng trưởng thông cũng không thèm nhìn Tóc Đuôi Ngựa, tự mình bước về phía trước.

 Tóc Đuôi Ngựa có chút chán nản, lạnh lùng khịt mũi rồi trở về chỗ.

 Dưới sự dẫn dắt của Trưởng Thôn, một nhóm người đi bộ qua Ngôi Làng Ven Sông.

 Có lẽ bây giờ trời đã sáng, Ngôi làng Ven Sông vẫn luôn u ám và kỳ lạ có chút hơi người hơn một tý.

 Mặt trời chiếu qua làn sương mờ.

 Những con đường, ngõ hẻm tấp nập nam thanh nữ tú trong bộ trang phục dân tộc, có người gánh hàng rong đi bán, có trẻ em dậy sớm đùa giỡn với nha, phụ nữ rủ nhau đi giặt đồ...

 Thôn quê rộn ràng mang đầy hơi thở của cuộc sống.

 Các vị khách đi theo Trưởng Thôn thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.

 "Những con búp bê nữ này thật đẹp!"

 "Tại sao lại có một búp bê nam bên trong vậy?"

 "Thần Sông cũng thích búp bê nam sao? Ngài ấy sẽ không tức giận chứ?"

 "Trưởng Thôn nói rằng Thần Sông cũng muốn thay đổi khẩu vị của mình, hơn nữa, còn có rất nhiều búp bê nữ, sẽ luôn có đồ tế được thích...!"

 Những âm thanh ồn ào vang lên, còn những vị khách thì dần dần bước ra khỏi khu vực ồn ào.

 Điều mà họ không biết là sau khi rời khỏi tầm mắt của dân làng, tất cả những người đang buôn dưa lê hay bán hàng rong đều dừng lại, trên khuôn mặt họ có những biểu cảm khác nhau, nhưng lúc này thời gian như ngừng trôi, chỉ có dòng sông vẫn đang chảy ào ào..

 Tích tắc.

 Một giọt chất lỏng có mùi tanh tưởi rơi xuống đất.

 Có tiếng rì rào trong gió: "Thần sông? Thần sông..."

 ***

 Các vị khách đều đã sang sông.

 Nước sông chảy xiết, khó thấy độ sâu, sông còn có mấy xoáy nước, lỡ có rơi xuống thì ai biết bơi chưa chắc đã thoát được.

 Tạ Tiểu Chu im lặng mà lui ra xa một bước, rời khỏi bờ sông.

 Trưởng Thôn đi vòng quanh, đến trước một ngôi nhà gỗ nhỏ ven sông.

 Ngôi nhà gỗ cách khá xa làng Ven Sông, trơ trọi một mình.

Có vẻ như căn nhà đã khá cũ, cửa ra vào thì thấp thấp, nhìn từ ngoài vào thì tối om, không nhìn thấy gì.

 Trưởng thôn cầm điếu thuốc gõ cửa.

 Cốc cốc.

 Sau hai tiếng gõ, cánh cửa tự động mở ra kèm theo tiếng cọt kẹt, sau đó là giọng nói của một bà lão: "Ai vậy?"

 Trưởng thôn kính cẩn nói: "Bà Sông, là tôi đây".

 Bà Sông: "Là ông, có chuyện gì vậy?"

 Trưởng thôn vào sáu vị khách đứng phía sau, nói: "Đã đến lúc, những người này đến tham gia lễ tế Thần Sông.

Cũng xin Bà Sông đây dạy họ các quy tắc.

"

 Giọng của Bà Sông đều đều:" Ồ...!"

Bà ho khan hai tiếng," Cứ để họ ở đây.

"

 Trưởng Thôn:" Được.

"Ông quay đầu lại, liếc nhìn bầu trời và chỉ tay," Mặt trời cao đến đây, tôi sẽ tới đón mọi người.

"

 Nói xong Trưởng Thôn liền một mình rời đi.

 Chỉ còn lại những vị khách đứng đó, không dám manh động.

 Lúc sau, họ nghe thấy Bà Sông nói: "Mời vào." 

 Các vị khách lần lượt bước vào.

 Căn phòng nhìn có vẻ chật chội nhưng khi bước vào, lại thấy nó khá rộng rãi.

Nhưng chỉ là một mảng tối đen như mực, thực sự không thể nhìn rõ.

 Cuối cùng cũng quen với bóng tối, Tạ Tiểu Chu nhìn thấy trong góc có một tia sáng.

 Ánh sáng ảm đạm và lạnh lẽo chiếu từ dưới lên trên, mọi thứ hiện ra trước mặt cậu là một khuôn mặt già nua nhăn lại như vỏ cam.

 Khuôn mặt của Bà Sông chi chít những nếp nhăn, nên không thể nhìn thấy hình dáng ban đầu của bà.

Những nếp nhăn trên mặt bà chuyển động, bà nói: "Tôi là Bà Sông, người phụng dưỡng Thần Sông."

 Nghe đến đây, các vị khách đều có những biểu tình khác nhau.

 Bà Sông không quan tâ m đến phản ứng của các vị khách, bà run run đứng dậy, trên tay cầm ngọn đèn dầu: "Đi với tôi." 

 Bà Sông đi về phía phòng sau.

 Vừa đi vừa nói: "Hiến tế Thần Sông là một việc rất long trọng, các người cần phải học điệu nhảy cầu thần, ở lễ Hiến tế Thần Sông cho Thần Sông...!khụ khụ..."

Bà Sông đốt sáng ngọn nến.

 Phực —— 

 Một làn khói bốc ra, cả căn phòng bừng sáng.

 Mọi người đối với loại ánh sáng này vẫn có chút khó chịu, đều nhắm mắt lại sau khi bị chói, một lúc sau mới chậm rãi mở mắt lại.

 Thứ xuất hiện trước mặt họ là một chiếc váy cưới xinh đẹp.

 Điều mà Thôn Ven Sông luôn gây dựng với quan khách là sự nghèo nàn, lạc hậu, không ngờ nơi đây lại có một chiếc váy cưới tinh tế đến vậy.

 Áo cưới khá dài và màu đỏ, thêu chỉ vàng hình cho chim Phượng hoàng, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

Chất liệu nằm giữa sợi và lụa, tầng tầng lớp lớp như vậy lại không có vẻ phồng hay cứng ngắc.

 Bên người có đủ loại phụ kiện sáng chói, mù cả mắt.

 Mọi người có mặt đều sững sờ.

 Bà Sông cười toe toét, để lộ vài chiếc răng còn sót lại: "Đây là váy cưới của tân nương Thần sông." 

 Tóc Đuôi Ngựa là người đầu tiên phản ứng: "Chỉ một cái thôi sao?"

 Bà Sông hỏi, "Còn không thì sao?"

Tóc Đuôi Ngựa quay đầu một cái nhìn.

 Có sáu khách mời ở đây.

 Bà Sông chậm rãi nói: "Thần sông của chúng tôi cũng để ý thủ tục một Nương một Lang, tất nhiên chúng tôi chỉ cần một cô dâu."

 Chị gái đeo Kính cau mày: "Chỉ cần một cô dâu, vậy còn những người khác thì sao?" 

 Bà Sông: "Những người khác, tôi không biết, có thể là trở thành một vật hy sinh.

"

 Ngay khi những lời này nói ra, bầu không khí giữa các khách mời đột nhiên thay đổi..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!